09/02/2014:
"Ky"
THỜI KHẮC GIAO THỪA
Cả dân tộc, như đang nín thở
Phút linh thiêng, sắp sửa trở thành
Không gian trầm mặc, lặng thinh
Chỉ nghe tiếng gió, rung cành lao sao
Rồi bỗng chốc, thở phào sung sướng
Kim đồng hồ, chỉ đúng mười hai
Quý niên, giáp ngọ đến rồi
Sơn hà rung chuyển, đất trời bừng quang
Ngày: 31/01/2014
Giangsơn
.
////////////////////////////////////////////////////////
09/02/2013:
ĐÓN GIAO THƯA
Ngày hai mươi chín, rặng ba mươi
Năm cũ chỉ còn, ít nữa thôi
Hồi hộp đợi chờ, trong khoảnh khắc
Mừng vui chào đón, phút giao thừa
Người người đoàn tụ, trong gia thất
Xe cộ lưu thông, lác đác thưa
Năm cũ từng giờ, đang xích lại
Để nhường cho, giây phút giao thời
Ngày 09/02/2013
Giangsơn
.
////////////////////////////////////////////////////////
.
09/02/(…-…-2012):
HÀ NOI TRONG TRÀI TIM TÔI
Hà
Nội_ mảnh đất nghìn năm văn hiến, trải qua biết bao trang sử hào hùng
nhưng vẫn luôn mang trong mình một nét đẹp lãng mạn, một nét đẹp bình
yên, một nét đẹp đên nao lòng
Hà
Nội đẹp lắm, Hà Nội đẹp trong từng khoảnh khắc. Tạm biệt màn đêm là
tiếng chim ca, những giọt sương còn lắng đọng trên những nhành cây, kẽ
lá. Sớm mai của Hà Nội là sớm mai của mùi, của hương, của cảnh, một sớm
mai luôn làm ta nhớ đến hình ảnh của những cụ già bên bờ hồ tập dưỡng
sinh, nhớ đến những lời rao bán hàng rong buổi sáng, nhớ đến tiếng trẻ í
ới gọi nhau đến trường. Vẻ đẹp của sớm mai Hà Nội là một sự bình yên
đến tĩnh lặng. Cảm nhận hết cái yên bình đấy, mỗi người trong chúng ta
sẽ có một cảm xúc về sớm mai Hà Nội cho riêng mình.
Nếu
như sớm mai Hà Nội là sự nhẹ nhàng đến lan tỏa thì trưa Hà Nội lại là
những ánh nắng chói chang, những ánh nắng gắt, xuyên qua kẽ lá tạo thành
tấm vải kẻ sọc trên đường phố. Là dáng vẻ mệt mỏi của cô chú công nhân
với những bữa ăn vội vàng bên hè phố, những ánh mắt vô hướng cùng sự suy
tư hiện rõ trên khuôn mặt
Chiều
đến, ngồi uống café trên những nhà hàng ,thả lỏng cơ thể, buông ánh mắt
nhìn dòng người qua lại, ngược xuôi của ôtô, xe máy, của những gánh
hàng rong, tiếng cười nói của học sinh rủ nhau xả cơn đói bên những quán
ăn lề đường. Sải dài bước chân trên những con phố thân thuộc của Hà
Nội, những con phố luôn sáng ánh đèn, bất chợt, bước qua sợi chỉ ranh
giới giữa những nét kiến trúc cổ với những nét kiến trúc hiện đại. Chân
phải bước sang mà có cảm giác như chân trái kia đã cách xa chân phải đấy
một thời kì, một không gian, một cảm giác_một sự cảm nhận khác biệt rõ
rệt trong lòng thành phố. Khu phố cổ với những ngôi nhà rêu phong, gạch
đỏ, trầm lặng đứng, và trước sân nhà nơi cánh cửa gỗ đã ngả màu theo
thời gian, là những cụ già ngồi trò chuyện bên ly nước chè, cùng nhau
nhớ lại những ngày xưa. Bỗng từ xa, một cô cháu gái thướt tha trong tà
áo dài đi học về thì lại chợt mỉm cười vì thấy hình ảnh xưa kia trong
đó…
Đêm.
Hà Nội, trời hơi se lạnh, bừng sáng lên là ánh đèn đường, đèn chiếu,
đem đến những sắc màu của đêm Hà Nội. Sau một ngày làm việc với những lo
toan, mệt mỏi, thì đêm đến là sự thư giãn, thoải mái bên gia đình,
người thân. Chỉ là cùng nhau dạo phố, cùng nhau ngắm cảnh Hồ Gươm ban
đêm, là nếp sống của người Hà Nội. Tiếng cười nói, tiếng xe, làm Hà Nội
như trẻ trung, căng đầy sức sống.
Hà
Nội của tôi là thế, đơn jản đến từng chi tiết, dễ cảm nhận đến từng chi
tiết, thuần khiết và trong lành đến từng chi tiết. Hà Nội trong trái
tim tôi là thế, với những con người thân thiện, nụ cười luôn nở trên môi
như chính bản thân họ vậy. Một nghìn năm văn hiến, với những thay đổi
về địa hình, kiến trúc, nhưng, tâm hồn Hà Nội, vẻ quyến rũ mà chỉ một
lần gặp sẽ nhớ mãi, sẽ tồn tại theo năm tháng…và đó, là những điều làm
nên
Levanm45 (Sưu tầm)
.
//////////////////////////////////////////////////
09/02/(…2011):
TẠN BIỆT SÀI GÒN
Tôi muốn mang theo chút nắng Sài Gòn
làm bè bạn khi trái trời, trở gió
muốn giữ ấm chút buồn vui nho nhỏ
làm sao trời đậu vai áo người thương
Tạm biệt Sài Gòn, tôi về với quê hương. Hà Nội, nơi đó có gia đình tôi và phố phường yêu dấu .
Nhớ
lại Sài Gòn, nơi tôi công tác, thời gian không dài nhưng đủ để cho tôi
cảm nhận sự khác biệt giữa hai miền của đất nước: Sự khác biệt về thời
tiết, phong cảnh, con người, lối sống và văn hoá.
Nếu
so sánh giữa Hà Nội thì Sài Gòn rộng lớn, ồn ào và náo nhiệt hơn, nhưng
chính trong bản thân nó cũng có sự khác biệt giữa thế giới của người
giàu kẻ nghèo. Khu vực quận 1, quận 3, quận 5 với những khu nhà chọc
trời, trung tâm buôn bán, du lịch, dân văn phòng hạng sang, những đường
phố chẳng khác nào "Tây", sạch sẽ và hào nhoáng, xa xỉ...
Ở
một nửa khác, Sài Gòn hiện hữu nếp sống của người miền Tây, chân thật
và đơn giản, dĩ nhiên nghèo, và một phần khác của dân miền Bắc từ khắp
nơi mang theo sự phong phú trong cấu trúc văn hoá vùng miền.
Nhưng Sài Gòn thoáng hơn trong cách nghĩ, và ít có sự phân biệt đẳng cấp con người.
Sài
Gòn ít cây xanh và hồ nước, hồ con Rùa là nổi tiếng, không như Hà Nội
với bạt ngàn cây xanh và hồ nước. Nhưng bù lại Sài Gòn có sông và kênh
rạch uốn lượn quanh co đủ tạo nên sự nên thơ của thành phố và là nơi tập
trung nhiều quán cà phê đông đúc.
Sài
Gòn mùa mưa, với những cơn mưa bất chợt, đêm sài gòn dường như không
nghỉ, các công trường, bến cảng, quán ăn vẫn sáng đèn, những con người
tìm cách mưu sinh ở thành phố rộng lớn này vẫn cần mẫn làm việc, những
chuyến xe đêm, những khu thương mại chợ búa từ nửa đêm về sáng vẫn
hoạt động như bản thân nó đã có tự bao giờ.
Người
Sài Gòn thích uống cà phê. Đá lạnh như một thứ gia vị không thể thiếu
trong những quán bia, quán trà và cả những bữa ăn thường nhật nữa.
Có
một số người thường tiếc nuối một thời xa xưa về Sài Gòn hòn ngọc của
Viễn Đông, tôi không biết cái thời xa xưa ấy, nhưng dường như cái ảnh
hưởng đó vẫn còn hiện hữu trong tiềm thức mỗi con người Sài Gòn, trong
lối sống và suy nghĩ. Vì Sài Gòn là đất của đất nước Việt Nam, là máu
thịt của máu thịt Việt Nam. Và nó sẽ tồn tại mãi mãi như một phần máu thịt của tôi!