17/4/14

18/4/2014: NHÂN NGÀY: NGƯỜI KHUYẾT TẬT

.
.
18/4/2014:
NHÂN NGÀY: NGƯỜI KHUYẾT TẬT

Trên mình anh, mang nhiều khuyệt tật
Bởi chiến tranh, mất mát máu xương
Nhưng còn đất nước quê hương
Là còn tất cả, tình thương dạt dào
Còn tất cả, non cao biển rộng
Là còn mang, truyền thống tiền nhân
Anh là ngọn đuốc dẫn đường
Là nguồn ánh sang, là gương cho đời
Ngày 18/4/2014
Ngọclan
.
.
////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
.
.


18/4/2013:
CHƠ TỰ PHÁT


Lề đường, phía trước cổng công viên
Khu chợ chồm hổm lại mọc lên
Hàng cá, hàng rau, trong bạch nhật
Hàng nhu yếu phẩm giữa thanh thiên
Người mua hối hả nhanh tay lựa
Kẻ bán láu lia, tiếng ngợi khen
Mất cảnh mỹ quan, nơi phố thị
Môi trường ô nhiễm, thải tràn lan
Giangsơn


.
////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
.
.
18/4/2012:
SƠM MAI MÙA HẠ


Buổi sáng, đồng hồ điểm sáu giờ
Mặt trời le lói, phía trời xa
Ánh vàng rừng rực, đang lan tỏa
Sợi nắng xuyên tàn lá, lách qua
Gà trống vươn mình, vỗ cách gáy
Ve sầu ra rả, tấu bài ca
Sóm mai uể oải, chìm trong nắng
Cái nóng mùa hè, nóng xém da
Levanm45
.
.
////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
.


18/4/2010:
HƯƠNG VỊ QUÊ NHÀ


Chiếc xe cuối và ngồi xuống ở một góc xe và xe từ từ lăn bánh, mười phút ; hai mươi phút; rồi ba mươi phút trôi qua, nó dường như bất động và nín thở. Rồi một mùi thật khó chịu bỗng tỏa ra từ đâu đó trên xe, hành khách phải bịt mũi lại vì không chịu được.
Ánh mắt của người nhân viên bán vé cũng đảo quanh lòng vòng trên xe buýt như đang muốn dò xét từng người xem buýt ngừng lại, hắn bước lên xe với vẻ mặt dè chừng, hắn từ từ di chuyển về phía hàng ghế ai là thủ phạm của chuyện này. Rồi bỗng ánh mắt đó dừng lại ở hắn, mặt hắn bắt đầu xanh mét nhịp tim đâp dồn dập khi người nhân viên bán vé tiến lại gần. "Anh làm ơn cho tôi xem chiếc giỏ kia". Hắn ấp úng trước câu hỏi của người nhân viên bán vé "đ...â...u... đâu có gì đ...â...u".
Người nhân viên bán vé bước tới: "Xin lỗi", mở chiếc giỏ xách của hắn, phát hiện trong đó có một cái keo đựng đầy mắm và chính nó là thủ phạm của mùi khó chịu từ nãy đến giờ. Hắn bị người nhân viên bán vé yêu cầu hoặc là vứt bỏ hoặc là xuống xe trước sự chứng kiến hàng mấy chục cặp mắt của những người ngồi trên xe và của cả những người đi trên đường nữa.
Hắn chẳng dám nhìn ai và cắm đầu chạy vào một con hẻm gần đó. Hắn vứt cái giỏ xách đựng keo mắm vào một góc nào đó trong con hẻm rồi bỏ đi. Hắn thầm nhắc tới mẹ hắn vì tại mẹ cứ bắt hắn phải đem keo mắm theo nên bây giờ hắn mới bị nhục nhã thế này, hắn như muốn chui xuống đất.
Hắn đi được một đoạn đường thì có tiếng điện thoại reo. Ba hắn gọi: "Alô, con lên tới thành phố chưa?". Hắn trả lời cộc lốc một tiếng "rồi". Ba hắn tiếp: "Má bây dặn bây nhớ giữ keo mắm cẩn thận khi lên xuống xe nhe, coi chừng nó bể đấy. Tội nghiệp bả lắm, biết bây thích ăn mắm cá chạch nên bả chạy khắp làng trên xóm dưới mới mua được cho bây một keo như thế đó. Lên đó tha hồ mà ăn nha con, hương vị quê nhà đó, trên thành phố không có đâu con ạ".
Levanm45 (ST)

Không có nhận xét nào: